Anh dán mắt vào tấm kính, nhìn theo từng chuyển động của cơ thể An Vi.
Dương Kha. - An Vi sững người khi nhìn thấy chàng trai
trước mặt. Dương Kha đứng giữa sắc phượng đỏ thắm, an nhiên trong chiếc
áo trắng kẻ dọc. Anh đã gầy đi rất nhiều từ ngày cô bỏ đi. Nhưng thần
thái vẫn rất mạnh mẽ.
- Câu tiếp theo cậu định hỏi là làm sao tớ tìm được đến đây đúng không?- Dương Kha lạnh lùng.
An Vi không muốn Minh Huy phải chứng kiến cảnh tượng này. Chỉ là chuyện riêng của cô, cô không muốn cho anh biết.
- Em xin phép thầy... - An Vi nói nhỏ với Minh Huy rồi quay lại nói với Dương Kha -
Cậu đi theo tớ.
Lúc này Dương Kha mới để ý đến người đàn ông bên cạnh An Vi. Người
đàn ông đó chừng ba mươi. Rất điển trai. Các đường nét trên gương mặt
rất rõ ràng. Sức hấp dẫn của anh ta có thể mê hoặc bất cứ một cô gái
nào. An Vi có vẻ rất thân thiết với người đàn ông đó. Những ngón tay của
Dương Kha khẽ siết lại.
Minh Huy gật đầu thay lời chào chàng trai trước mặt. Anh ta cũng đáp lại
nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như thế, vẻ lạnh lùng rất đặc biệt. Sức
trẻ tràn đầy trên cơ thể cậu ta, duy chỉ có gương mặt là thể hiện sự mệt
mỏi. Có lẽ chàng trai này đang có chuyện gì lo lắng? Liệu đó có phải là
bạn trai cũ của An Vi không? Minh Huy tự hỏi mình. Nhưng nhìn cách họ
nói chuyện với nhau, xem ra không phải. Chàng trai này có thể là một nút
thắt nào đó trong cuộc đời An Vi. Song đối với Minh Huy bây giờ, điều
đó không còn quan trọng nữa. Dù quá khứ của An Vi như thế nào, thì anh
cũng vẫn sẽ bên cạnh cô, trừ khi cô không có tình cảm với anh và mong
muốn anh biến mất!
Dương Kha ngồi đối diện với An Vi trong quán café. An Vi trước mặt anh
vừa gẫn gũi lại vừa xa lạ. Quãng thời gian vừa qua không hề dài nhưng đã
có bao nhiêu chuyện xảy ra khiến anh không còn nhận thấy cô hoàn toàn
là của ngày trước.
-
Tớ nghe nói cậu vừa bị tai nạn?
- Là Phương Nhã nói cho cậu biết chỗ này?
- Đúng. – Dương Kha gật đầu cương nghị, ánh mắt nhìn An Vi không rời –
Tớ đã rất vất vả để có được số điện thoại của cô ấy, và đã rất vất vả để có thể tìm được cậu.
Mỗi câu nói của Dương Kha lại như một vết cứa vào vết thương vẫn còn
chưa kín miệng trong trái tim anh. An Vi đã chạy trốn khỏi thế giới mà
anh với cô đang sống – không một lời từ biệt. Mỗi giây phút qua, anh
không ngừng nhớ đến cô, không ngừng tưởng tượng xem cô đang sống như thế
nào. Anh nhìn từng góc trong căn phòng nhỏ của mình, đâu đâu cũng in
đậm hình bóng của cô. Nhưng dường như trong những suy nghĩ của cô, anh
không tồn tại. Anh cay đắng. Suốt mười sáu năm, trong giấc mơ của anh
không có bóng hình của bất kỳ người con gái nào khác ngoài cô. Vậy mà...
liệu đã có lần nào trong đời, anh xuất hiện trong những giấc mơ của cô?
- Tớ xin lỗi, Dương Kha. Tớ biết chắc chắn cậu sẽ lo lắng cho
tớ nhưng tớ không thể làm khác được. Cậu còn có cả một tương lai dài
phía trước và tớ không muốn mình hủy hoại nó. Dương Kha, tớ hiểu những
gì cậu dành cho tớ, nhưng tình cảm là điều không thể ép buộc. Cậu là một
người bạn của tớ, một người bạn mà dù có rời xa, tớ vẫn sẽ vĩnh viễn
không thể nào quên.- An Vi nói một hơi hết những suy nghĩ của mình.
Cô sợ ở một giây khắc nào đó nếu phải dừng lại, cô sẽ không nói tiếp
được nữa. An Vi rất cảm động trước tình cảm của Dương Kha. Nhưng đó
không phải là
tình yêu. Cô không thể dối lòng mình, càng không thể dối Dương Kha.
Những giọt café tí tách rơi. Ngoài ô cửa sổ, nắng vẫn nhảy múa, sáng
bừng cả một khoảng không nhưng trong này cả không gian chìm trong im
lặng, một màu sắc man mác buồn nhuốm vào từng hơi thở. Điều mà An Vi
nói, Dương Kha làm sao có thể không biết. Đâu phải anh mới quen biết cô
một hai ngày. Đâu phải chưa lần nào anh đau khổ vì cô?
An Vi nhìn nét mặt bình thản của Dương Kha. Vẫn là một Dương Kha mà
cô quen biết. Một gương mặt luôn biểu lộ sự bình tĩnh đến ngạc nhiên
nhưng trong lòng lại thực sự đang dậy sóng. Cậu ấy nhất định rồi sẽ ổn.
An Vi không cho phép mình yếu mềm.
-
Cậu sẽ ở lại đây bao nhiêu lâu?- Dương Kha không nhìn
An Vi, đôi mắt nâu đang chạy theo những vệt nắng đung đưa theo tán lá.
Em sẽ định trốn khỏi thế giới của anh bao lâu?
-
Tớ đã tìm được một công việc ổn định…
- Và sắp tới sẽ tiến đến một tương lai ổn định, với người đàn ông lúc nãy.-
Giọng Dương Kha vẫn hết sức bình thản. Tiếng anh nhẹ nhàng lướt qua như
một cơn gió. Cặp mắt nâu nhìn theo vệt nắng, đung đưa, đung đưa.
An Vi trân trối nhìn Dương Kha. Hẳn là tâm trạng của cậu ấy rất tệ.
An Vi không biết nói gì thêm. Cô cũng đưa mắt nhìn qua ô cửa kính. Những
kỷ niệm tuổi thơ bên Dương Kha quay về...
-
Sau này cậu làm cô dâu của tớ nhé! - Tám tuổi, Dương Kha đã hỏi cô như vậy.
- Tớ sẽ không làm cô dâu của những người ngốc hơn tớ.
Lúc đó, An Vi là người học giỏi nhất lớp.
- Vậy tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy là tớ không ngốc hơn cậu.
Năm mười lăm tuổi, Dương Kha đã chứng minh được mình không còn “ngốc”
hơn An Vi. Dương Kha thi đỗ vào lớp chọn một của trường, còn An Vi chỉ
là lớp chọn ba. Ở tuổi đó, hai cô cậu đã bắt đầu biết ngại. Dù chuyện cũ
năm xưa Dương Kha không còn nhắc đến nữa nhưng trong lòng anh vẫn mãi
mãi dành tình cảm cho An Vi.
-
Câu chuyện của rất nhiều năm trước, có lẽ cậu đã quên nhưng tớ đã
chứng minh được tớ không ngốc như cậu. Tớ biết từ bỏ những gì không
thuộc về mình. Tớ sẽ không làm phiền cuộc sống của cậu nữa. - Dương Kha đột ngột đứng dậy, vẫn không nhìn vào mắt An Vi.
- Cậu nhất định phải sống tốt và hãy luôn nhớ rằng tớ luôn ở bên cậu.
Hình ảnh Dương Kha đã tan biến trong khoảng không... (Ảnh minh họa)
Anh nhanh chóng tiến về phía quầy thanh toán rồi bước ra cửa, không
đợi An Vi. Anh sợ nếu nhìn cô một lần nữa, anh sẽ ngập chìm vào trong
tình cảm với cô, mãi mãi không dứt ra được. An Vi đang ngồi trước mặt
anh không còn là An Vi của mười sáu năm trước. Và anh cũng không còn là
Dương Kha của mười sáu năm trước. Giữa hai người đã có những làn ranh rõ
ràng. Tình cảm của cô vĩnh viễn không thuộc về anh.
An Vi ngồi bất động. Cô đang trôi trong những cảm xúc vô định. Cô
cũng muốn mình yêu Dương Kha. Ba mẹ cô cũng muốn cô yêu Dương Kha. Dương
Kha nhất định sẽ là một người chồng, người cha tốt. Đối với phụ nữ,
chẳng có gì quan trọng bằng việc có một gia đình êm ấm. Nhưng trái tim
cô lại không thể làm điều đó. Trái tim cô đã dành chỗ cho người khác. Cô
thấy có lỗi với Dương Kha...
An Vi cứ ngồi rất lâu, rất lâu như thế. Chỉ đến khi người phục vụ đến
bên hỏi cô có dùng thêm đồ uống gì không, cô mới giật mình. Dương Kha
đã bỏ đi, những tách café cũng đã nguội ngắt.
An Vi lao ra cửa nhưng chỉ còn lại khoảng trời phượng rực đỏ ngày hè. Hình ảnh Dương Kha đã tan biến trong khoảng không...
Minh Huy nhìn theo những bước chân thẫn thờ của An Vi, trong lòng trào
dâng nỗi chua xót. Anh chỉ muốn được ôm lấy cô, hoặc chí ít là nắm lấy
bàn tay cô. Nhưng lúc này điều đó là không thể... Anh bước chầm chậm
theo cô, nhìn cái bóng liêu xiêu đổ trong ánh dương của một ngày tàn.
***
- Bà chị họ tao sắp cưới, tao phải qua nhà bà ấy ngủ một hôm mày ạ!
- Vậy anh Duy có đi cùng mày không?- An Vi bồn chồn hỏi.
- Mày dở hơi à? Ông ấy sang đấy làm gì?- Phương Nhã nhét một vài đồ dùng cá nhân vào chiếc túi nhỏ -
Ông ấy chở tao qua đấy rồi mai lại sang đón tao về.
Như vậy là tối nay chỉ còn An Vi và Tuấn Duy ở nhà. Phương Nhã này
ngốc thật. Ai lại để chồng mình với người phụ nữ khác ở cùng một nhà qua
đêm bao giờ, dù có là bạn thân đi chăng nữa. Cô đã ngầm nhắc nhở qua
vài lời bóng gió nhưng Phương Nhã vẫn vô tâm không để ý. An Vi nén tiếng
thở dài. Thôi, đành thế, chắc là cũng không có chuyện gì đâu, Phương
Nhã chỉ đi một ngày thôi mà.
***
- Anh rửa tay rồi vào ăn cơm! - Trên bàn những món ăn đã đầy ắp tỏa khói nghi ngút. An Vi hài lòng, trình độ nấu ăn của cô ngày càng lên tay.
- Anh vào ngay đây.- Tuấn Duy
tỉa nốt chiếc là úa trên chậu cây rồi bước đến bồn rửa tay. Cây cối chờ
anh chăm sóc nhưng An Vi cũng đang chờ cơm anh. Là An Vi chứ không phải
là Phương Nhã. Tuấn Duy cảm giác có chút gì đó khác lạ nhưng không định
hình rõ.
- Chà, những món ăn thật tuyệt. Em khéo tay lắm An Vi ạ.- Tuấn Duy ngồi vào bàn ăn, đưa cặp mắt ướt về phía An Vi.
An Vi cố tình lờ đi ánh mắt đầy tình tứ
ấy. Dù sao lúc này cũng chỉ có cô và Tuấn Duy, nếu không lờ đi, cô cũng
chẳng còn cách xử lý nào tốt hơn nữa.
- Đâu có anh, tất cả là nhờ Phương Nhã đó.
- Em học của Phương Nhã sao? – Tuấn Duy nghi ngờ hỏi – Chẳng lẽ trình độ của cô ấy đã nhanh chóng tăng lên đột biến?
Thật ra, trong thời gian rảnh rỗi vừa
qua, An Vi đã lên mạng tìm hiểu về việc nấu ăn rất nhiều. Trước đây cô
không để ý nhưng sau này mới nghiệm ra nấu nướng cũng quả là một công
việc thú vị. Một cách tiêu khiển có hiệu quả.
- Phương Nhã thèm ăn nhiều món, em hứa sẽ làm cho cô ấy ăn mà. Cũng là công của Phương Nhã cả. - An Vi nhanh tay đảo nồi cơm – Anh đưa bát đây em xới cho.
Thứ ánh sáng dìu dịu của đèn chùm lan
tỏa khắp căn phòng, mơn man trên gương mặt An Vi. An Vi quả thật rất
xinh đẹp. Cặp mắt đen sáng đã mê hoặc biết bao chàng trai. Đôi môi mọng
đỏ quyến rũ. Một vẻ đẹp vừa thánh thiện, vừa hết sức gợi cảm.
Tuấn Duy đang quay trở lại quãng thời
gian còn theo đuổi cô. Anh luôn dõi theo bóng dáng cô mỗi khi cô xuất
hiện, luôn dành một chỗ gần cô trong mỗi cuộc liên hoan. Anh đã từng
khát khao chiếm giữ đôi môi kia. Anh đã từng muốn được ve vuốt bầu má
mịn màng kia biết nhường nào. Tiếc là anh đã không kiên định... Cảm giác
nuối tiếc tràn về, Tuấn Duy như người say. Giá như anh có cơ hội làm
lại. Anh nhất định theo đuổi cô đến tận cùng.
- Anh để em lấy thêm cơm.- Đôi
bàn tay thon trắng mịn màng của An Vi đưa ra trước mặt Tuấn Duy. Mỗi
hành động của An Vi lúc này đều như thiêu đốt anh. Anh đã rất kìm nén để
không chạm vào đôi bàn tay ấy. Phương Nhã hiện tại mới là vợ anh, là
người anh quan tâm.
Nhưng người đàn ông trong Tuấn Duy đang sống dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết...
***
Tấm cửa kính mờ ảo của nhà tắm hiện lên
hình ảnh của người phụ nữ yêu kiều trước mắt. Tuấn Duy không chịu nổi
những đòi hỏi đang bức bối trong người. Anh dán mắt vào tấm kính, nhìn
theo từng chuyển động của cơ thể An Vi. Đôi bàn tay của cô lơi lả trên
bờ vai gầy. Chiếc cổ cao thanh mảnh ngửa lên đón chờ những dòng nước
mát. Bầu ngực lấp ló theo từng cử động.
Tuấn Duy nuốt nước bọt. Cổ họng anh khô khốc. Lửa tình đã thiêu cạn tất cả. Cơ thể đàn ông của anh như muốn nổi loạn...
An Vi bất chợt phát hiện ra sự có mặt của Tuấn Duy trong phòng. Cô hoang
mang nép vào sâu trong mép cửa rồi vội vàng mặc lại quần áo. Anh ta có ý
định gì? Nhớ lại những biểu hiện của Tuấn Duy vừa qua, An Vi cảm thấy
sợ hãi vô cùng... Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cô. Cô đã mặc
quần áo xong nhưng không dám ra ngoài. Nếu bước ra ngoài, có thể cô sẽ
gặp nguy hiểm... Cô phải giữ gìn cho chính cô và giữ gìn cho hạnh phúc
gia đình bé bỏng của Phương Nhã nữa. Nhưng chốt cửa kia rất lỏng lẻo,
chỉ cần một cái đạp mạnh thì chắc chắn sẽ bung ra. Lúc đó, cô sẽ ở trong
tình cảnh nguy hiểm.
Gian phòng này quá chật hẹp. Anh ta có
thể dồn ép cô và cô khó có thể thoát thân. Những câu chuyện về yêu râu
xanh cô đã từng đọc trên báo chí bỗng hiện về đe dọa cô. An Vi nhìn
quanh, không có gì có thể làm vũ khí chống lại người đàn ông kia được.
Những giây im lặng đến đáng sợ. Giờ đây, tất cả chỉ phó thác cho phần
người trong Tuấn Duy.
An Vi nhắm mắt áp chặt tay lên ngực mình. Tim cô đập thình thịch. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Comments[ 0 ]
Post a Comment