Khi biết em là gay, chính bố mẹ em cũng đã hắt chân em ra ngoài đường, huống gì là người xa lạ?
Cuộc sống luôn có
những điều mà em không bao giờ nghĩ được, nó sẽ diễn ra như thế này!
Ngày đó, trong lúc cô đơn nhất, em đã tìm đến anh. Vì không muốn giấu
anh về thân phận của mình nên em đã thú nhận
"Em là gay". Và
cũng từ ngày đó, em đã vụt mấy anh. Gia đình em biết được điều này cũng
hắt chân ra ngoài đường... nhưng không vì thế mà em nhụt chí, không dám
sống đúng thân phận của mình. Giờ đây, em vẫn sống, sống rất mạnh mẽ...
và cho tới giờ phút này, em vẫn rất yêu anh!
Trời cũng đã bắt đầu vào xuân, những cơn gió se lạnh cứ thi nhau ùa
vào tim em mỗi khi đi làm về khuya. Những lúc đó, em càng nhớ đến anh
nhiều hơn, anh yêu à!
Em biết sẽ chẳng có ai có thể chấp nhận một người bạn như em. Gia
đình em còn không chấp nhận được em thì làm sao em có thể trách anh
được, đúng không? Nhưng dù bố mẹ, bạn bè hay cả thế giới này không cần
em thì em vẫn sống anh ạ!
Em biết những gì anh dành cho em chỉ là tình người với người thôi (Ảnh minh họa)
Em biết anh không mắng mỏ em, không trêu chọc em như họ nhưng em biết
rất rõ, đôi lúc anh vẫn rất chán và ghét em. Vậy nên khi mọi người quay
lưng, ghét bỏ, hắt hủi em... thì điều đó với em cũng đâu có gì là lạ?
Đã có những lúc em muốn tìm đến bước đường cùng nhưng anh đã ngăn em
lại. Em biết, hành động đó chỉ là tình người dành cho nhau nhưng với em,
đó là một nguồn động viên rất lớn lao từ anh.
Cuộc sống của em giờ đã khác nhiều rồi... Em không có gia đình, không
bạn bè, chẳng ai quan tâm tới em nhưng ở đâu đó, em vẫn cảm nhận được
mình có anh.
Cứ mỗi lần em bị đuổi ra khỏi nhà trọ, em cảm thấy tủi lắm anh ạ! Có
nhiều lúc em đã không kìm được sự tủi thân và khóc thành tiếng trước mặt
mọi người. Những lúc đó, em lại nhớ đến anh, lại gọi tên anh và mong
anh hãy đến để giúp em thoát khỏi hoàn cảnh này.
Đ.Ninh
Comments[ 0 ]
Post a Comment