hi được hỏi
khách hàng thường xuyên phục vụ là ai, nam bán dâm tên Sơn trả lời: “Khi
sức khỏe còn tốt chủ yếu phục vụ các quý ông lắm tiền nhiều của, sau đó
là các chị góa chồng”.
Được sự giúp đỡ của một Đồng đẳng viên dự án phòng chống HIV cho MSM
(nam bán dâm), PV có cơ hội trò chuyện với một MSM và nghe họ trải lòng.
Nam bán dâm mà chúng tôi tiếp cận là Hoàng Thanh Sơn (27 tuổi, quê Bình
Thuận) - có thâm niên 8 năm bán dâm tại Sài Gòn. Khó khăn lắm chúng tôi
mới khơi gợi được những tâm sự ẩn khuất của anh.
Tốt nghiệp một trường đại học dân lập, Sơn mang hồ sơ đi "rải"
khắp nơi nhưng không nơi nào gọi phỏng vấn. Đang trong lúc thất nghiệp,
anh được một người quen giới thiệu vào làm phục vụ quán bar trên đường
Hồ Hướng Nghiệp (quận 1, TP.HCM).
Nghe những bạn đã từng làm trong
bar rỉ tai "cứ vào làm đi, thu nhập bèo lắm 1 tháng cũng được 20 - 25
triệu đồng", Sơn rất thích thú. Làm công việc không liên quan gì tới tấm
bằng đại học cũng khiến anh suy nghĩ, nhưng để có tiền trang trải cho
cuộc sống, anh quyết định nhận lời.
Ngày đầu tiên đến phỏng vấn, ông Lâm (chủ quán bar) nói chuyện rất
hào phóng. Ông hỏi Sơn có túng thiếu thì cứ nói để mình giúp đỡ. Anh
thật thà trả lời đang cần tiền mua một chiếc xe để đi làm, lập tức chủ
quán bar cho mượn 20 triệu đồng.
Sau 1 tháng quay cuồng trong tiếng nhạc, khói thuốc, rượu mạnh khiến Sơn
gầy đi trông thấy. Tới ngày nhận lương, cầm số tiền không như thỏa
thuận, Sơn thắc mắc thì bị chủ quán bar quát: “Do mày không biết moi
tiền của khách. Tiền lương của mày là nằm trong túi khách hàng”.
Thấy công việc không phù hợp, anh muốn nghỉ nhưng chủ quán nhắc
tới khoảng nợ 20 triệu đồng, nên đành nhắm mắt tiếp tục làm kiếm tiền
trả nợ. Sơn bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành khách để hưởng tiền bo,
kiếm thêm thu nhập. Con đường hành nghề "bán thân nuôi miệng” của Sơn
cũng bắt đầu từ đây.
Khi được hỏi khách hàng thường xuyên phục vụ là nam hay nữ?, Sơn trả
lời: “Khi sức khỏe còn dồi dào chủ yếu phục vụ các quý ông lắm tiền
nhiều của”. Tiếp cận những quý ông giàu có ở đâu?, PV hỏi tiếp. Sơn nói
"trong quán bar, vũ trường".
 |
Sơn đăng hình "chào hàng" trên mạng. |
Suốt buổi trò chuyện, Sơn luôn tỏ sự tiếc nuối khi đi vào con
đường mưu sinh bằng thân xác. "Nếu thời gian quay trở lại, tôi không
bao giờ đi làm công việc bán thân nuôi miệng nhơ nhuốc đó. Đúng là nghề
này kiếm tiền rất dễ, nhưng mạt hạng và rẻ rúng", Sơn nói.
Anh này cho biết
vị khách đầu tiên tên là Hùng. Khi anh đang phục vụ rượu cho khách thì ông này gọi anh đi theo vào nhà vệ sinh rồi sờ soạng. Nhiều đêm sau đó, Hùng tới quán bar rủ anh đi chơi.
Nghĩ
là 2 người đàn ông đi với nhau thì không mất gì nên Sơn nhận lời. "Ông
chở tôi vào khách sạn rồi nói nếu chiều ông thì thích gì cũng có. Tôi
hỏi lại “chiều” như thế nào? Thấy tôi tỏ vẻ “nai” nên ông ấy lấy máy
tính mở phim mát mẻ cho xem rồi bảo làm theo", Sơn kể.
Sau lần
"vui vẻ" ấy, ông tặng người tình 1 chiếc xe và ra điều kiện khi nào gọi
là Sơn phải có mặt. “Một thời gian sau thấy đại gia tới bar, đang buồn
thì có mấy “quý ông” khác rủ đi chơi. Những vị khách mới quen rất hào
phóng. Sau mỗi lần "vui vẻ", họ cho Sơn rất nhiều tiền.
Sơn kể: "Tiếp xúc với những người trong giới thượng lưu, dần dà tôi
tập tành ăn chơi. Ban đầu nghĩ hút shisha để cho biết, ai dè các 'bố'
pha chế đủ thứ thuốc gây nghiện, ảo giác vào. Hút riết rồi quen, hôm nào
không có là đầu óc bần thần".
"Bất thình lình 1 đêm khi tôi đang
'đi khách' thì ông Hùng tới tìm. Ông ấy nhắn tin nói đến khách sạn M.
trên đường Bùi Thị Xuân (quận 1). Khi vừa bước vào phòng, Hùng tra khảo
tôi đi với ai, rồi tra tấn bằng nhiều trò quái dị. Sau những màn chà
đạp, thỏa mãn dục vọng, ông ném tiền vào mặt tôi", Sơn kể.
Hùng đi khắp các quán bar trong thành phố rêu rao Sơn bị nhiễm HIV,
khiến những người xung quanh không dám tiếp xúc. "Nói thật là lúc đó,
tôi muốn giết lão rồi nhảy cầu tự tử", Sơn kể lại chuyện cũ trong nỗi
uất hận.
Kìm nén cảm xúc, Sơn kể tiếp sau lần ấy anh muốn bỏ nghề, kiếm
một công việc đoàng hoàng để làm, nhưng không được. "Kiến thức học trong
trường thì bị mai một, kinh nghiệm không có, đi xin việc ở đâu cũng
không ai nhận. Lại mắc thêm chứng nghiện “kẹo” (ma túy đá) nên số tiền
em dành dụm được rồi cũng hết", anh nói.
Hết tiền không còn cách
nào khác, Sơn lại tiếp tục quay lại đi khách. Nhưng các quý ông quen mặt
không thích vì lời đồn căn bệnh thế kỷ.
Sơn chia sẻ, không có
tiền trang trải cuộc sống, ở thế đường cùng anh ra đường đón khách.
Những hôm đầu, đứng thâu đêm nhưng không ai tới hỏi. Sau đó Sơn đành
phải nhờ vả các “má mì” đăng tin lên mạng tìm khách.
"Đến lúc này,
đối tượng mà tôi phục vụ là các chị đã góa chồng. Do phải ăn chia với
má mì nên số tiền đi khách chẳng thấm vào đâu. Số tiền đi "dù" cũng
300.000 - 500.000 đồng/lượt. Gặp được "quý bà" nào tình cảm còn đỡ, chứ
gặp phải những bà sành chơi mà phục vụ không ra gì thì bị mắng té tát.
Sau những lần bị xúc phạm, chà đạp về thể xác, tổn thương về tinh thần
ấy tôi muốn chết quách đi cho xong", Sơn buồn buồn kể.
Comments[ 0 ]
Post a Comment